Truyện ngắn Thời Lên Hương Dáng lếch thếch, áo quần xộc xệch, ông Chín đi trên con đường nhỏ về nhà. Ai đó vừa chở ông bỏ đầu ngõ cho ông đi bộ vào. Cái áo màu xám cũ sáng đóng thùng giờ thò nửa trong nửa ngoài lưng quần, dáng ông gầy gẩy với bước chân nghiêng lệch xiêu vẹo coi tội nghiệp. Ông Chín say, vừa đi vừa khạc nhổ. Ngang qua mấy người hàng xóm, ông cười, lèm bèm chào. Hàng xóm nhìn ông , họ đã quen với cảnh say xỉn của ông. Với lại xóm này vậy , mở mắt đã bày mồi, bày rượu gọi nhau ý ới, gặp nhau chỉ chào nhau: nhậu nha! Cái bệnh dân nhậu uống vô hào phóng hết biết, thường ở nhà đưa tiền cho vợ vài chục khó khăn lắm, nhưng khi ngồi nhậu, ai ngang qua cũng lôi kéo, không vào thì hờn trách...khề khà nửa buổi thì nửa uống nửa bỏ, nửa nuốt nửa ói, cầm ly bia nhấc lên đặt xuống như uống thuốc độc ... vậy mà không dễ gì chịu dừng. Lại rủ rê đi tiếp, ra quán hoặc karaoke la cho hả hơi....