Chú tôi
Ghi chép dọc đường
Một chiều nắng thật nhiều tôi ghé Huế, thăm chú thím.
Chú tôi năm nay đã trên bát tuần. Ông ngồi trên chiếc ghế bên hiên nhà đợi tôi. Tôi được cô em gái là một họa sỹ ra đầu ngõ đón , nhìn em tôi lại nhớ cô bé gầy lỏng khỏng ngày xưa thoáng chốc đã là một thiếu phụ, cuộc đời nhanh vậy.
Tôi vui mừng chào chú, bà thím nói:
- Chú bị điếc rồi không nghe gì đâu
Thím nói thêm : Ông cứ nói sao chưa chết hoài hà...
Tôi nghe xon xót
Ngày xưa tụi tôi rất quý chú, chú là em út của ba tôi. Chú làm việc ở toà báo, chú viết truyện ngắn, đem đến nhà chú đọc trước cho tụi tôi nghe, có một câu chuyện phở thịt người rất ghê rợn : Tiếng Hú Giữa Rừng Khuya, không biết của chú hay tác giả nào kể về một cái quán trong rừng giả ma quỷ lấy thịt người qua đường bán phở. Chuyện y như thời trung cổ.
... Anh em tôi vừa nghe xong vừa trùm chăn kín mít ngồi sát vào nhau không dám đi ra ngoài. Vậy nhưng thấy chú về là níu tay đòi kể.
Hồi đó chú còn trẻ lắm, mệ tôi khó tính nên mãi chú không lấy được vợ.
Tính chú cương trực thẳng thắn, không nhận gì của ai biếu xén, cho đến khi lấy vợ là thím bây giờ rồi có hai cô con gái chú vẫn nghèo kiết xác. Tôi nhớ khi về nhà chú ngủ lại chỉ có cái mùng cũ đắp đỡ lạnh trong mùa đông của Huế.
Đã nghèo vậy kẻ trộm cũng không tha, đến cái ruột mền bông đắp chung cả nhà cũng bị trộm cậy cửa lấy đi. Những năm sau 1975 túng thiếu và đói rách, chú đã nghèo vậy còn có những cảnh thảm hơn mới trộm cái mền cũ mèm của chú thím.
Chú vừa đi làm, đêm về làm thêm bánh ướt bán, bánh ướt chú làm rất ngon và cẩn thận nên cũng không được bao nhiêu.
Một nhà báo và một cô giáo vịn vào nhau từng bước mà đi như vậy.
Không mấy ai dạy con được như chú, nhỏ nhẹ nhưng cương quyết, tôi nhớ khi chú đưa đứa em tôi vào Sài Gòn thi đại học, chú mượn chiếc xe đạp chở cô em vào trường thi rồi ngồi đợi suốt buổi. Đêm lại ngồi xem cô em gái ôn bài.
Chú nghèo nhưng ai biếu gì chú cũng không nhận. Tôi mua cho chú mấy cái áo chú nhất định không chịu, có lẽ chú thấy tôi cũng nghèo.
Chúng tôi quý chú và gần gũi chú hơn cả ba mình.
Tuổi thơ ấu đầy dấu ấn những câu chuyện chú kể.
Thời gian nhanh làm sao, giờ chú ngồi đó, nét mặt vui vì con cháu đến thăm nhưng không thể tham gia câu chuyện. Tôi hiểu vì sao chú cứ hỏi sao chưa chết. Một nhà báo nhà văn mà bây giờ không nghe không viết dễ nảy sinh buồn chán . Tôi từng đi thăm một hoạ sỹ hơn chín mươi tuổi. Ông than thở không có ai để nói chuyện nghệ thuật . Cái buồn của tuổi già mấy ai hiểu và chia sẻ.
Huế, chiều nắng nóng , ghé thăm gia đình chú thím, ăn bữa cơm với những món ăn Huế, rồi chia tay ... Cuộc đời vậy , phút gặp rồi chia xa, ta trân trọng những phút giây ngồi bên nhau vì thời gian chẳng bao giờ quay lại.
Chào chú thím và cô em gái , chào Huế chúng tôi lại lên đường...
- Trích nhật ký những chuyến đi.
Thiên Di 26.6.2020
Cảnh chụp từ trên đèo Hải Vân
Nhận xét
Đăng nhận xét