Thời Lên Hương
Truyện ngắn
Thời Lên Hương
Dáng lếch thếch, áo quần xộc xệch, ông Chín đi trên con đường nhỏ về nhà. Ai đó vừa chở ông bỏ đầu ngõ cho ông đi bộ vào.
Cái áo màu xám cũ sáng đóng thùng giờ thò nửa trong nửa ngoài lưng quần, dáng ông gầy gẩy với bước chân nghiêng lệch xiêu vẹo coi tội nghiệp.
Ông Chín say, vừa đi vừa khạc nhổ. Ngang qua mấy người hàng xóm, ông cười, lèm bèm chào. Hàng xóm nhìn ông , họ đã quen với cảnh say xỉn của ông. Với lại xóm này vậy , mở mắt đã bày mồi, bày rượu gọi nhau ý ới, gặp nhau chỉ chào nhau: nhậu nha!
Cái bệnh dân nhậu uống vô hào phóng hết biết, thường ở nhà đưa tiền cho vợ vài chục khó khăn lắm, nhưng khi ngồi nhậu, ai ngang qua cũng lôi kéo, không vào thì hờn trách...khề khà nửa buổi thì nửa uống nửa bỏ, nửa nuốt nửa ói, cầm ly bia nhấc lên đặt xuống như uống thuốc độc ... vậy mà không dễ gì chịu dừng. Lại rủ rê đi tiếp, ra quán hoặc karaoke la cho hả hơi. Đến khi đi không nỗi hay túi hết tiền thì mới chịu thôi.
Phải nói dân mình bây giờ đến hay, nhậu say ai cũng thành ca sỉ ca lẻ, thể loại nào cũng ca được... nhạc đỏ , xanh, vàng cho đến ca cổ, quốc ca ...từ Một Cỗi Đi Về đến Đắp Mộ Cuộc Tinh ... đắp riết đắp riết...
Nhiều người thành vũ công nhún nhảy ngả nghiêng như lên đồng. Thật vui mắt.
Lại nói ông Chín, vừa vào đến nhà, nghe bà vợ la ầm ĩ, ông không nói không rằng ra cái võng cũ nằm , chút xíu đã nghe ông nghẹo đầu ngáy khò khò.
Hằng ngày ông dậy sớm, phụ thằng con vắt sữa bò, dọn chuồng phân, rồi đi uống cà phê. Buổi sáng ông ra ấp ngồi giải quyết vài vụ việc của ấp , rồi đợi anh em bạn bè hú là đi nhậu. Hình như không có ngày nào ông không say. Bà con lối xóm quý ổng vì tính xởi lởi, tốt bụng,lại có chút quyền hành nên giúp được cho bà con thân thuộc khi có việc quan.
Cũng không biết ông học hết lớp mấy. điện thoại chỉ biết bắt máy gọi và nghe, chẳng thấy ông đọc sách báo bao giờ nhưng lại được mọi người thương bầu lên làm trưởng ấp.
Xóm này nhìn vậy cũng lắm nhà giàu , giàu vì đất. Từ khi đất thành phố lên giá, không mấy ai làm vườn nữa, vườn cỏ mọc um xùm , họ cắt cho bò, rồi bò cũng bị bán dần . Họ dùng thuốc xịt cỏ cho chết. Có những chủ đất không làm gì chỉ ở nhà bày nhậu và đánh đề, nuôi gà đá ... mặc nhiên từng khoảnh đất cứ vậy mà thay tên đổi chủ.
Hồi xưa các chị đâu được như bây giờ, có tiền rủng rỉnh các bà sắm vàng đeo đầy người, thi nhau chưng diện. Diện thi phải có người ngắm. Không biết đi đâu thì tụ nhau. Sáng sáng các bà các cô đến quán quen ăn sáng, uống cà phê buôn dưa lê đến trưa mới tàn, cũng vì buôn chuyện nhiều khi chửi nhau như hát.
Người ta nói nửa phố nửa quê dễ sống, mà dễ sống thiệt . Cái thời xưa lam lũ khổ quá giờ bán đất ông bà để lại đổi đời. Có tiền đàn ông cũng đi đứng khệnh khạng, em út, nhậu cũng nhiều hơn . Đám ma đám giỗ hết nhà này đến nhà khác. Đám giỗ thì đủ ba ngày: tiền đám giỗ, giỗ và hậu dám giỗ, đám nào cũng trên dưới chục bàn . Đám ma để năm bảy ngày, thậm chí có đám lớn để cả chục ngày . Người mặc áo quan nằm đó, ngoài sân con cháu, khách khứa ăn nhậu hát xướng nhộn nhịp. Chắc linh hồn cũng vui thấy con cháu không nặng lòng mà về miền cực lạc nhẹ nhàng hơn chăng . Còn nữa , cúng cô hồn, sinh nhật ... quanh năm suốt tháng tiệc . Vui như tết.
Thời đổi mới rồi , người người lên hương, nhà nhà lên hương... lắm kẻ cũng tha phương.
Sáng nay lại thấy ông Chín chạy xe máy ngang như mọi ngày...
Thiên Di 9.1. 2021
Nhận xét
Đăng nhận xét