Cạn
Sự giam cầm cảm xúc đầy mỹ lệ
Trói buộc nhau không dễ nào thoát ra
Cạn
Người không nghe gió thổi lòng ta
Chiều tàn nước không hề xao động
Ai cắt đứt tơ duyên hoài vọng
Chỉ riêng ta còn lại giấc mơ
Chỉ riêng ta ôm nỗi đợi chờ
Như cánh bèo lẻ loi mắc cạn
Con chim đậu cành khô ngơ ngác
Bóng ác tà lặn đáy hồ trong
Sao người nghe gió thổi lòng ta
giọt hoàng hôn đọng nét môi ngà
Con sâu nhỏ cuộn mình phiến lá
Cánh hồng phai nhắc mùa hương xa
Nghe không tiếng chiều ngân khắc khoải
Năm ngón gầy cỏ lá xanh xao
Chiều lành lạnh ráng vàng tan tác
Rưng rưng lòng lại nhớ nao nao
Không còn ai vườn yêu khép cửa
Chỉ trăng sao vui với cung tơ
Ta như người phương xa trở lại
Sương mù giăng ngập kín lối về
Hận yêu gì cũng từng nếm trải
Duyên trần gian thực quá mong manh
Ta tìm gì giấc mơ đêm tối
Giọt u tình tan vỡ lênh đênh…
Thiên Di Sg 26.3.2025

Nhận xét
Đăng nhận xét