Bên đời quạnh vắng
Bên Đời Quạnh Vắng
Ta như đứa trẻ
Bị người bỏ rơi
Buồn như đứa trẻ
Bơ vơ dòng đời
Một mình lặng lẽ
Giữa mênh mông người
Âm thầm ngồi khóc
Bên trời quạnh hiu
Phải tia nắng cuối
Hơi thở ngày tàn
Vùng trời sắp mất
Năm tháng bình yên
Có phải cỏ dại
Lấp cánh đồng vàng
Có phải ta lạc
Trập trùng đồi hoang
Sao băng vun vút
Vụt tắt cuối trời
Vực sâu hun hút
Bóng mình đang rơi
Vách sầu ẩm ướt
Rêu phủ niệm đau
Thác sao đổ xuống
Chìm đâu... chìm đâu...
Ta như đứa trẻ
Nhặt được đồ chơi
Mạ vàng lấp lánh
Lầm lỡ ngày vui
Đôi bàn tay trắng
Hạt đâu gieo mùa
Cho hương trái ngọt
Nối những giấc mơ?
Giọt lệ đỏ thắm
Gieo xuống đất nâu
Mong mai sống dậy
Ngày xanh không sầu...
Cuối tháng 9, 2019

Nhận xét
Đăng nhận xét