Truyện
Truyện nhiều tập
Ngủ giữa tro tàn ký
ức
Mùa hè ở Nhật những năm 70 không có gì đáng nói cả, thời đó đang là xứ sở phát triển nên nhà máy công trường thi nhau nhả khói bụi bao phủ cả bầu trời. Đi biển chỉ nhìn chứ không dám tắm, bãi biển Nhật không có cát trắng mà toàn là đá sạn, vì vậy cũng ít người ra biển.
Gần cuối mùa hè, thời tiết nóng nực khó chịu…
Mùa Hè năm đó anh xin làm thêm để kiếm tiền, may mắn xin được chân waiter (bồi bàn) trong một tiệm ăn và coffee ở thành phố Nagoya miền Trung nước Nhật. Tiệm có 2 tầng và rất đẹp, trang trí nhiều của kính đầy màu sắc như Âu Châu, nên thực khách khá đông, nhất là vào buổi Lunch (ăn trưa)
Ngày đó, sau khi chạy lên chạy xuống lầu cho kịp buổi ăn trưa, anh rất mệt , nhân dịp hơi vắng khách tranh thủ đứng nghỉ, thì người quản lý lại gần anh nói nhỏ:
- Mấy ngày nay có người khách khoảng 2 giờ là đến ngồi trong góc quán kia kìa nhìn mầy chăm chú đó.
Anh quay lại hỏi, "Thiệt sao, ở đâu? " người quản lý nói:
- Đó kìa…
Anh nhìn về hướng mắt của người quản lý , thì thấy một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương nhìn anh cười tủm tỉm, anh nhìn lại và cúi đầu chào, thì cô bé cũng cúi đầu chào theo.
Anh liền lấy một mớ gạt tàn thuốc mới sắp lên khay nhôm và đi từng bàn để đổi cho khách. Tiệm mướn anh với lương giờ, nên mặc dầu đã vắng khách cũng không được đứng chơi mà phải kiếm cái gì đó để làm, hay vào phụ trong nhà bếp.
Khi anh đến bàn cô bé định đổi cái mới, thì thấy cái gạt tàn thuốc còn sạch sẽ.
Cô bé hiểu ý vội nói:
- Không, em không biết hút thuốc
- Trông model vậy mà không biết hút thuốc cũng lạ
Cô bé cười khanh khách
- Ai cũng nói với em như vậy cả
Anh hỏi cô:
-Sao giờ này mới đến.
Cô bé trả lời " em làm việc gần đây, và giờ này em được nghỉ 45 phút"
Vậy làm đến mấy giờ ? cô bé trả lời đến 9pm.
- cũng còn sớm chán, vì anh đến 12 giờ đêm mới được về
Sau đó hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, và hẹn ngày đi chơi.
Nagoya bắt đầu vào mùa tuyết rơi , những bông tuyết trắng trên những cây khô tuyệt đẹp, mặt nước xanh thẫm màu lam và nàng, như đóa hoa mơn mởn . Amya vừa mười bảy tuổi, xinh đẹp, một nét đẹp đông phương dịu dàng thuần khiết. Hoàng hai mươi tuổi, anh là du học sinh người Việt, một anh chàng nhỏ nhắn hay cười.
Người ta nói chữ tình là duyên đem tới. Định mệnh đẩy hai kẻ cô đơn lại với nhau, anh yêu nét dễ thương, hồn nhiên nhưng có gì đó cũng rất cô đơn của cô.
…
Amaya thích thú rung những nhành cây khi anh đi qua rồi cười vang, bụi tuyết bám lên tóc lên áo anh và cô. Anh nhìn Amaya như nàng tiên ngây thơ mà lòng trào dâng tình yêu. Bất ngờ anh cầm tay Amaya rồi cúi xuống hôn lên đôi má ửng hồng giá lạnh của nàng
Mối tình đầu của chàng trai Việt với cô gái Nhật không bị gì cản trở nên họ yêu nhau say đắm, họ dọn về ở chung trong căn phòng của anh, bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống chẳng có gì như ý vì họ còn quá trẻ.
Ngày anh học và Amaya đi làm. Tiền nhà, tiền ăn, học phí cho hai người . Còn non trẻ lại đột nhiên có một gia đình, nên rất chật vật. Anh kiếm tiền bằng công việc làm thêm ở bến tàu, đến chín, mười giờ tối họ mới gặp lại nhau.
Năm đầu cực khổ, đạm bạc nhưng cũng tạm qua nếu không vì chuyện sống chung đến tai gia đình Amaya
Anh muốn làm có tiền rồi sẽ xin cưới Amaya, nhưng thấy để lâu không ổn.
Còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm nên Amaya đã mang thai. Tưởng là vui mừng vì trái ngọt tình yêu, nhưng cả hai đều sợ hãi, trong cảnh bần hàn ăn còn không đủ, biết làm sao đây? Nhận thấy vẻ lo âu của anh Amaya không nói gì. Mấy hôm sau cô tìm bác sĩ…
Amaya vẫn còn là một cô bé mới lớn sau chuyện đó buồn rầu khóc sướt mướt, anh thì đau khổ và mệt mỏi.
Rồi gia đình Amaya cũng biết, sóng gió bắt đầu nỗi lên, mỗi tuần họ từ miền Nam nước Nhật bay xuống, ngồi trước nhà đòi con…
( Còn Tiếp)
Tranh Ivana Lena Besevic

Nhận xét
Đăng nhận xét