Mưa
Mưa...
ngày đi rưng rức cơn mưa
xám trời mây tiễn đưa mùa thu xa
khẳng khiu dăm nhánh thông già
vươn tay nắm níu sơn hà đau thương
bụi tro ngập cả mười phương
hoa tang trắng xoá thiên đường vẹo xiêu
câu kinh tụng độ cầu siêu
nghe mình như đã xanh rêu mấy mùa
cúi nhìn sau rặng mi thưa
thả vào hồn chốn hoang sơ giữa đời
ngu ngơ tìm gió ven trời
vần thơ không đậu, trang đời hằn ngang
bút này còn mãi đa mang
mực còn gieo mãi những hàng cây non
mưa rơi đẫm ướt lòng son
không gian rên xiết mưa tuôn bề sầu
trời xanh rơi vỡ sông sâu
cuộc đời không dứt giọt châu lệ người
Thiên Di 30.11.2021
Nhận xét
Đăng nhận xét