Ngồi nhìn ra thế giới
“Thành nầy xưa vốn đông dân lắm, kìa nay ngồi một mình!…”
(Trích Ca Thương 1)
Ngồi nhìn ra thế giới
Giăng lấp rèm mưa thu
Mẹ quê trông về phố
Ngày. thêm ngày. âu lo
Ngồi nhìn ra thế giới
Nghìn nghịt người ly hương
Quay tìm lại nguồn cội
Âm vọng lời Ca Thương
Ngồi nhìn ra thế giới
Khói nhang mù mịt trời
Bóng người khuất sương trắng
Đâu ánh sáng đèn soi
Ngồi nhìn ra thế giới
Ngỡ mọc rễ chốn này
Hồn bỗng nhiên già cỗi
Thân tua tủa ngọn gai
Ngồi nhìn ra thế giới
Nghe ngập ngừng bước chân
Bạn e dè ngoảnh mặt
Cơn gió né. ngại ngần…
Chấm bút lên trang giấy
Chả lẽ lời đãi bôi
Những vòng tròn khép kín
Bóp nghẹt tiếng lòng tôi
Thiên Di 2.10.2021
Tranh mượn Đoàn Quốc
Nhận xét
Đăng nhận xét