Thơ Khóc
Thơ Khóc
Bầu trời xanh thăm thẳm
xanh như mắt trẻ thơ
tôi ngồi nghĩ vu vơ
về những điều được mất
Sớm mùa thu dịu mát
thơ muốn sãi cánh bay
mà sao như trái đất
chợt ngừng quay, ngừng quay?
Hình như là cơn gió
không còn về quanh đây
ngo ngoe ngọn cỏ gầy
nắng nhạt ngoài ô cửa
Đường không xe chạy nữa
phố vắng ngắt vắng ngơ
trầm ngâm xe tang chờ
phút trở về cát bụi…
Đón thêm một ngày mới
khoảng trời xanh thật xanh
đất sao chẳng yên lành
loang màu đen tang tóc
Thơ ngậm buồn một góc
Nhìn mặt trời đi qua
Tôi muốn hái bông hoa
gửi hồn người đi khuất…
Chiếc tổ tôi rất chật
chút thực phẩm cho thơ
giữ hơi thở đợi chờ
chấm trời xanh tôi chép…
Rằng tiếc ngày tươi đẹp
chợt buồn bã sạm đen
Tôi hỏi người tôi quen
bạn có gừng, chanh, sả…
Bao lâu…phố thức dậy?
đón ngọn gió heo may
tình nhân tay trong tay
xuống đường vui đón nắng
Thơ tôi dường mặn đắng
đẫm giọt nước mắt tôi
như đứa trẻ mồ côi
bên hiên đời ngồi khóc…
Thiên Di 9.8.2021

Nhận xét
Đăng nhận xét