Tiếng thời gian
Tiếng Thời Gian
Dòng sông cứ chảy hoài theo năm tháng
Thế kỷ này rồi lại thế kỷ kia
Cỏ đôi bờ cũng dường như quên lãng
Quên cánh buồm xưa đi mãi không về...
Quên giông bão, quên rừng già hoá đá
Quên quê hương mang nặng những niệm đau
Có cơn nắng ngại ngùng. cầu vồng vỡ
Cánh buồm đi, quên mắt mẹ u sầu?
Biển nghẹn ngào sóng bạc đầu trắng xoá
Những con thuyền tan tác giữa cô đơn
Đất cằn cỗi khô dần niềm mơ ước
Đá lô nhô đâm toạc ráng chiều hôm
Có lẽ nào, màu xanh mất dần trong đôi mắt
Mắt em tôi vẫn ngơ ngác kiếm tìm
Đàn chim Việt vụt hốt nhiên khắc khoải
Gốc đa già rủ tóc ngậm tiếng than
Dòng sông đời cứ miên man chảy mãi...
Sóng vỗ bờ da diết gọi quê hương...
Thiên Di
Sông Tiền

Nhận xét
Đăng nhận xét