Câu ca dạt từ dĩ vãng
Câu Ca Dạt Từ Dĩ Vãng
Trầm mình vào những câu ca
Những câu ca vỡ sóng vàng tan tác
Những câu ca buồn rơi trong chiều man mác
Gió trôi xa tiếng vọng thầm nhắc lại. mùa xưa!
Men tia nắng chiều ngọn cỏ rối lưa thưa
Có lời ca dạt về từ dĩ vãng
Muôn sóng thời gian vỗ sông đời vơi cạn
Nước lớn nước ròng đỏ bọt phù sa
Phải chăng là máu đỏ tan hoà
Dòng sông mênh mông chưa hề phai nhạt
Dưới biển trăng vàng như thác
ảo ảnh vàng son
mộ xác đắm con tàu
Nước vẫn đau từ biển hoá nương dâu
Chở những lời ca dạt về từ dĩ vãng
Và em tôi làm sao quên ngày tháng
Thắt nghẹt trái tim
ứa lệ viết bài ca
Hỡi bài ca bay tìm vùng mơ ước bao la
Giọt tàn phai trên vạt nắng hao gầy chiều úa
Ngọn đèn trở trăn những lời thơ cũ
Soi đáy sâu vực thẳm mộ không tên
Câu ca vọng dài chứa chất nỗi niềm
Chạm bóng tối hư vô
chạm điều không thể ...
Thiên Di viết cho tháng tư

Nhận xét
Đăng nhận xét