Nguyệt Tận
Nguyệt Tận
Không ngủ được ta rủ trăng đối ẩm
Rót men thơ uống đẫm lệ hồn đêm
Hãy cạn đi...trăng chếch choáng môi mềm
Say ảo ảnh cầu vồng sắc vụn vỡ
Màu khói thuốc đêm thở phà loang lổ
Cứ ngỡ lầm đường về cõi thiên thai
Rót đi trăng đến nguyệt tận mèm say
Ta lặn hụp tìm ánh vàng vừa rụng
Hồn mơ hoang ngỡ đời toàn hoa mộng
Ngón tay gầy mong giữ gió và trăng
Kinh nhật cầu ai nguyện nhói tận tim
Cô đơn quá. im lìm. cô đơn quá
Tình là chi? Buộc hai người xa lạ
Không ước mơ sao có để kiếm tìm?
Tiếng côn trùng nín lặng. Vắng im lìm
Ôi! Lạnh quá. đêm ơi! sao lạnh quá...
Gió xao xác cánh hoa rơi lả tả
Nguyệt tận rồi trăng cũng hoá màu đen
Thơ cạn rồi hương khói miền nhớ, quên
Rót ...nào rót... bút mòn, nghiêm khô mực.
Thiên Di 26. 3 . 2021

Nhận xét
Đăng nhận xét