Những phận đời
Chuyện Bà Sáu
Chuyện Bà Sáu
- Bà Bảy , bà Bảy...
- Dạ gì đó bà Sáu ơi
- Bà ăn thử bánh chuối tui làm coi ngon không .
Bà Sáu đưa qua cửa sổ cho thuỵ một dĩa bánh chuối hấp vàng ươm màu mật , chan nước cốt dừa , trên rắc mấy hạt đậu phộng đập dập .
- Cảm ơn bà Sáu , ngon quá bà Sáu .
Bà cười móm mém , quay về.
Bà Sáu quê đâu dưới miệt vườn Cái Bè. Khi còn trẻ bà lên Sài Gòn làm mướn . Không biết chuyện xưa sao , mà khi nhà chủ hồi hương để lại đất đai nhà cửa cho bà trông giữ . Lâu dần bà lấy chồng sinh con cũng không thấy ai trở về đòi, vậy là mặc nhiên bà có một khoảng đất lớn, con bà chia nhau ở hết, riêng bà Sáu ở trong một căn nhà sàn nhỏ chừng mười tám mét vuông .
Hồi trước vùng Bình Thạnh sông rạch còn nhiều lắm , những nhà sàn xìa ra sông, nhà vệ sinh cũng chỉ cái cầu cá như dưới quê. Mọi người thi nhau đổ rác xuống lâu dần cũng hết nhà sàn và cũng không còn sông rạch , mưa xuống, nước luẩn quẩn chảy không kịp ngập hết những con đường và cả khoảnh sân trước nhà Thuỵ.
Thuỵ về xóm ngụ khi bà Sáu cũng xấp xỉ bảy mươi. Bà ở bên hông cửa sổ nhà Thuỵ Buổi sáng Thuỵ thường ngồi uống cà phê, bà Sáu bước qua vịn tay đứng trò chuyện trên trời dưới đất.
Bà nói chưa bao giờ bà phải đi bệnh viện, cách chữa bệnh của bà cũng lạ, đau đầu thì bà cắt hai lát gừng dán vào thái dương , hai thái dương bà nâu như hai lát gừng sao cháy .
Có hôm bà kể, hồi đó tui bị lên nhọt ở chổ kín bà biết tui làm sao không...
Bà Sáu gọi tôi là bà như hai người bạn dù tôi mới hăm mấy tuổi.
Bà kể giọng tỉnh bơ
- Tui lấy viên gạch, bỏ nung trong bếp củi rồi ngồi lên hơ . Ngày nào cũng làm vậy ...Hà hà ... bà cười móm mém, nheo đôi mắt nhỏ lanh lợi, ...mà nó hết bà ơi, chứ tui có thuốc men gì đâu.
Thuỵ nghĩ ai cũng như bà chắc bác sĩ thất nghiệp hết.
- Bà Bảy , bà Bảy...
Có tiếng gọi nhỏ bên cửa sổ.
Dạ , bà Sáu gọi con?
Tui nói nè...
Bà rụt rè nhìn tôi
- Bà cho tui mượn hai trăm được hôn ,mai tui trả liền
-Dạ, không có chi, bà Sáu đợi con.
Tôi quay vô lấy tiền đưa bà. Bà Sáu cảm ơn rồi quày quả đi về.
Không biết bà Sáu cần tiền làm gì, nhưng thỉnh thoảng bà hỏi mượn và trả rất đúng lời hứa.
Bà có thằng cháu nội , đi đâu vài hôm lại về xin tiền bà. Cháu đích tôn mà.
Bài nhỏ người, ăn uống cũng khô khan, thịt kho tiêu sém nồi , ấm nước trà nhỏ xíu , chẳng phải như bây giờ người ta khuyên ăn rau, uống nước nhiều. Vậy mà không mấy khi nghe bà than bịnh . Thỉnh thoảng mới bị cảm gió. Bịnh nhìn bà Sáu tội lắm, bà ngồi lặng lẽ, hai chân co lên , tay ôm đầu gối mắt nhìn ra sân buồn buồn.
Chắc bà nhớ gì đó, thời con gái , hai người chồng? Thuỵ chợt nghĩ, không biết xưa bà có hạnh phúc không ta ? ...
Trong căn nhà nhỏ có cái bàn thờ của ông chồng trước đi Việt minh hy sinh đâu trong cứ. Nhờ vậy được phường xây cho cái nhà tình nghĩa thay căn nhà sàn cũ nát . Không biết ông chồng sau lính quốc gia ngồi chung trên tủ có ghen nhau không .
Ngày nào bà cũng đánh đề, đánh ghiền. Mười , mười lăm ngàn. Sáng sớm bà vịn cửa sổ hỏi hôm nay cô Bảy chiêm bao gì, Thuỵ kể lan man những giấc chiêm bao, vậy mà thỉnh thoảng bà Sáu cũng trúng vài chục, có vốn mai mua số tiếp.
Kể ra bà chỉ mua làm vui vậy , loanh quanh sống với mấy đồng trợ cấp vợ liệt sĩ, con cháu thỉnh thoảng cho chút đỉnh . Bà cũng không chưng diện hay đi chơi đâu cũng không xài gì nhiều mà . Nói chuyện cùng bà Sáu cũng vui, dù bà ít cười, nói cũng ít . Rảnh Thuỵ lại chạy qua chơi với bà..
Khi Thuỵ rời đi, nghe nói bà nhắc và hỏi thăm chừng hoài , lâu lâu ghé về xóm bà Sáu mừng lắm, bà Sáu nói lẫy,
- bà quên tui à bà Bảy ...
Bẵng đi thật lâu Thuỵ hay tin bà mất.
Bà Sáu rời thế gian rồi , khi đó Thuỵ ở xa không tiễn bà lần cuối được.
Nhớ về xóm cũ lại nhớ tiếng bà Sáu gọi
- Bà Bảy , bà Bảy...
Lại nhớ món bách chuối hấp nước cốt dừa, nhớ nồi thịt kho tiêu thơm phức bay qua cửa sổ...
Thương bà quá bà Sáu ơi...
Thiên Di 26. 12.2020
- Dạ gì đó bà Sáu ơi
- Bà ăn thử bánh chuối tui làm coi ngon không .
Bà Sáu đưa qua cửa sổ cho thuỵ một dĩa bánh chuối hấp vàng ươm màu mật , chan nước cốt dừa , trên rắc mấy hạt đậu phộng đập dập .
- Cảm ơn bà Sáu , ngon quá bà Sáu .
Bà cười móm mém , quay về.
Bà Sáu quê đâu dưới miệt vườn Cái Bè. Khi còn trẻ bà lên Sài Gòn làm mướn . Không biết chuyện xưa sao , mà khi nhà chủ hồi hương để lại đất đai nhà cửa cho bà trông giữ . Lâu dần bà lấy chồng sinh con cũng không thấy ai trở về đòi, vậy là mặc nhiên bà có một khoảng đất lớn, con bà chia nhau ở hết, riêng bà Sáu ở trong một căn nhà sàn nhỏ chừng mười tám mét vuông .
Hồi trước vùng Bình Thạnh sông rạch còn nhiều lắm , những nhà sàn xìa ra sông, nhà vệ sinh cũng chỉ cái cầu cá như dưới quê. Mọi người thi nhau đổ rác xuống lâu dần cũng hết nhà sàn và cũng không còn sông rạch , mưa xuống, nước luẩn quẩn chảy không kịp ngập hết những con đường và cả khoảnh sân trước nhà Thuỵ.
Thuỵ về xóm ngụ khi bà Sáu cũng xấp xỉ bảy mươi. Bà ở bên hông cửa sổ nhà Thuỵ Buổi sáng Thuỵ thường ngồi uống cà phê, bà Sáu bước qua vịn tay đứng trò chuyện trên trời dưới đất.
Bà nói chưa bao giờ bà phải đi bệnh viện, cách chữa bệnh của bà cũng lạ, đau đầu thì bà cắt hai lát gừng dán vào thái dương , hai thái dương bà nâu như hai lát gừng sao cháy .
Có hôm bà kể, hồi đó tui bị lên nhọt ở chổ kín bà biết tui làm sao không...
Bà Sáu gọi tôi là bà như hai người bạn dù tôi mới hăm mấy tuổi.
Bà kể giọng tỉnh bơ
- Tui lấy viên gạch, bỏ nung trong bếp củi rồi ngồi lên hơ . Ngày nào cũng làm vậy ...Hà hà ... bà cười móm mém, nheo đôi mắt nhỏ lanh lợi, ...mà nó hết bà ơi, chứ tui có thuốc men gì đâu.
Thuỵ nghĩ ai cũng như bà chắc bác sĩ thất nghiệp hết.
- Bà Bảy , bà Bảy...
Có tiếng gọi nhỏ bên cửa sổ.
Dạ , bà Sáu gọi con?
Tui nói nè...
Bà rụt rè nhìn tôi
- Bà cho tui mượn hai trăm được hôn ,mai tui trả liền
-Dạ, không có chi, bà Sáu đợi con.
Tôi quay vô lấy tiền đưa bà. Bà Sáu cảm ơn rồi quày quả đi về.
Không biết bà Sáu cần tiền làm gì, nhưng thỉnh thoảng bà hỏi mượn và trả rất đúng lời hứa.
Bà có thằng cháu nội , đi đâu vài hôm lại về xin tiền bà. Cháu đích tôn mà.
Bài nhỏ người, ăn uống cũng khô khan, thịt kho tiêu sém nồi , ấm nước trà nhỏ xíu , chẳng phải như bây giờ người ta khuyên ăn rau, uống nước nhiều. Vậy mà không mấy khi nghe bà than bịnh . Thỉnh thoảng mới bị cảm gió. Bịnh nhìn bà Sáu tội lắm, bà ngồi lặng lẽ, hai chân co lên , tay ôm đầu gối mắt nhìn ra sân buồn buồn.
Chắc bà nhớ gì đó, thời con gái , hai người chồng? Thuỵ chợt nghĩ, không biết xưa bà có hạnh phúc không ta ? ...
Trong căn nhà nhỏ có cái bàn thờ của ông chồng trước đi Việt minh hy sinh đâu trong cứ. Nhờ vậy được phường xây cho cái nhà tình nghĩa thay căn nhà sàn cũ nát . Không biết ông chồng sau lính quốc gia ngồi chung trên tủ có ghen nhau không .
Ngày nào bà cũng đánh đề, đánh ghiền. Mười , mười lăm ngàn. Sáng sớm bà vịn cửa sổ hỏi hôm nay cô Bảy chiêm bao gì, Thuỵ kể lan man những giấc chiêm bao, vậy mà thỉnh thoảng bà Sáu cũng trúng vài chục, có vốn mai mua số tiếp.
Kể ra bà chỉ mua làm vui vậy , loanh quanh sống với mấy đồng trợ cấp vợ liệt sĩ, con cháu thỉnh thoảng cho chút đỉnh . Bà cũng không Chuyện Bà Sáu
- Bà Bảy , bà Bảy...
- Dạ gì đó bà Sáu ơi
- Bà ăn thử bánh chuối tui làm coi ngon không .
Bà Sáu đưa qua cửa sổ cho thuỵ một dĩa bánh chuối hấp vàng ươm màu mật , chan nước cốt dừa , trên rắc mấy hạt đậu phộng đập dập .
- Cảm ơn bà Sáu , ngon quá bà Sáu .
Bà cười móm mém , quay về.
Bà Sáu quê đâu dưới miệt vườn Cái Bè. Khi còn trẻ bà lên Sài Gòn làm mướn . Không biết chuyện xưa sao , mà khi nhà chủ hồi hương để lại đất đai nhà cửa cho bà trông giữ . Lâu dần bà lấy chồng sinh con cũng không thấy ai trở về đòi, vậy là mặc nhiên bà có một khoảng đất lớn, con bà chia nhau ở hết, riêng bà Sáu ở trong một căn nhà sàn nhỏ chừng mười tám mét vuông .
Hồi trước vùng Bình Thạnh sông rạch còn nhiều lắm , những nhà sàn xìa ra sông, nhà vệ sinh cũng chỉ cái cầu cá như dưới quê. Mọi người thi nhau đổ rác xuống lâu dần cũng hết nhà sàn và cũng không còn sông rạch , mưa xuống, nước luẩn quẩn chảy không kịp ngập hết những con đường và cả khoảnh sân trước nhà Thuỵ.
Thuỵ về xóm ngụ khi bà Sáu cũng xấp xỉ bảy mươi. Bà ở bên hông cửa sổ nhà Thuỵ Buổi sáng Thuỵ thường ngồi uống cà phê, bà Sáu bước qua vịn tay đứng trò chuyện trên trời dưới đất.
Bà nói chưa bao giờ bà phải đi bệnh viện, cách chữa bệnh của bà cũng lạ, đau đầu thì bà cắt hai lát gừng dán vào thái dương , hai thái dương bà nâu như hai lát gừng sao cháy .
Có hôm bà kể, hồi đó tui bị lên nhọt ở chổ kín bà biết tui làm sao không...
Bà Sáu gọi tôi là bà như hai người bạn dù tôi mới hăm mấy tuổi.
Bà kể giọng tỉnh bơ
- Tui lấy viên gạch, bỏ nung trong bếp củi rồi ngồi lên hơ . Ngày nào cũng làm vậy ...Hà hà ... bà cười móm mém, nheo đôi mắt nhỏ lanh lợi, ...mà nó hết bà ơi, chứ tui có thuốc men gì đâu.
Thuỵ nghĩ ai cũng như bà chắc bác sĩ thất nghiệp hết.
- Bà Bảy , bà Bảy...
Có tiếng gọi nhỏ bên cửa sổ.
Dạ , bà Sáu gọi con?
Tui nói nè...
Bà rụt rè nhìn tôi
- Bà cho tui mượn hai trăm được hôn ,mai tui trả liền
-Dạ, không có chi, bà Sáu đợi con.
Tôi quay vô lấy Chuyện Bà Sáu
- Bà Bảy , bà Bảy...
- Dạ gì đó bà Sáu ơi
- Bà ăn thử bánh chuối tui làm coi ngon không .
Bà Sáu đưa qua cửa sổ cho thuỵ một dĩa bánh chuối hấp vàng ươm màu mật , chan nước cốt dừa , trên rắc mấy hạt đậu phộng đập dập .
- Cảm ơn bà Sáu , ngon quá bà Sáu .
Bà cười móm mém , quay về.
Bà Sáu quê đâu dưới miệt vườn Cái Bè. Khi còn trẻ bà lên Sài Gòn làm mướn . Không biết chuyện xưa sao , mà khi nhà chủ hồi hương để lại đất đai nhà cửa cho bà trông giữ . Lâu dần bà lấy chồng sinh con cũng không thấy ai trở về đòi, vậy là mặc nhiên bà có một khoảng đất lớn, con bà chia nhau ở hết, riêng bà Sáu ở trong một căn nhà sàn nhỏ chừng mười tám mét vuông .
Hồi trước vùng Bình Thạnh sông rạch còn nhiều lắm , những nhà sàn xìa ra sông, nhà vệ sinh cũng chỉ cái cầu cá như dưới quê. Mọi người thi nhau đổ rác xuống lâu dần cũng hết nhà sàn và cũng không còn sông rạch , mưa xuống, nước luẩn quẩn chảy không kịp ngập hết những con đường và cả khoảnh sân trước nhà Thuỵ.
Thuỵ về xóm ngụ khi bà Sáu cũng xấp xỉ bảy mươi. Bà ở bên hông cửa sổ nhà Thuỵ Buổi sáng Thuỵ thường ngồi uống cà phê, bà Sáu bước qua vịn tay đứng trò chuyện trên trời dưới đất.
Bà nói chưa bao giờ bà phải đi bệnh viện, cách chữa bệnh của bà cũng lạ, đau đầu thì bà cắt hai lát gừng dán vào thái dương , hai thái dương bà nâu như hai lát gừng sao cháy .
Có hôm bà kể, hồi đó tui bị lên nhọt ở chổ kín bà biết tui làm sao không...
Bà Sáu gọi tôi là bà như hai người bạn dù tôi mới hăm mấy tuổi.
Bà kể giọng tỉnh bơ
- Tui lấy viên gạch, bỏ nung trong bếp củi rồi ngồi lên hơ . Ngày nào cũng làm vậy ...Hà hà ... bà cười móm mém, nheo đôi mắt nhỏ lanh lợi, ...mà nó hết bà ơi, chứ tui có thuốc men gì đâu.
Thuỵ nghĩ ai cũng như bà chắc bác sĩ thất nghiệp hết.
- Bà Bảy , bà Bảy...
Có tiếng gọi nhỏ bên cửa sổ.
Dạ , bà Sáu gọi con?
Tui nói nè...
Bà rụt rè nhìn tôi
- Bà cho tui mượn hai trăm được hôn ,mai tui trả liền
-Dạ, không có chi, bà Sáu đợi con.
Tôi quay vô lấy tiền đưa bà. Bà Sáu cảm ơn rồi quày quả đi về.
Không biết bà Sáu cần tiền làm gì, nhưng thỉnh thoảng bà hỏi mượn và trả rất đúng lời hứa.
Bà có thằng cháu nội , đi đâu vài hôm lại về xin tiền bà. Cháu đích tôn mà.
Bài nhỏ người, ăn uống cũng khô khan, thịt kho tiêu sém nồi , ấm nước trà nhỏ xíu , chẳng phải như bây giờ người ta khuyên ăn rau, uống nước nhiều. Vậy mà không mấy khi nghe bà than bịnh . Thỉnh thoảng mới bị cảm gió. Bịnh nhìn bà Sáu tội lắm, bà ngồi lặng lẽ, hai chân co lên , tay ôm đầu gối mắt nhìn ra sân buồn buồn.
Chắc bà nhớ gì đó, thời con gái , hai người chồng? Thuỵ chợt nghĩ, không biết xưa bà có hạnh phúc không ta ? ...
Trong căn nhà nhỏ có cái bàn thờ của ông chồng trước đi Việt minh hy sinh đâu trong cứ. Nhờ vậy được phường xây cho cái nhà tình nghĩa thay căn nhà sàn cũ nát . Không biết ông chồng sau lính quốc gia ngồi chung trên tủ có ghen nhau không .
Ngày nào bà cũng đánh đề, đánh ghiền. Mười , mười lăm ngàn. Sáng sớm bà vịn cửa Chuyện Bà Sáu
- Bà Bảy , bà Bảy...
- Dạ gì đó bà Sáu ơi
- Bà ăn thử bánh chuối tui làm coi ngon không .
Bà Sáu đưa qua cửa sổ cho thuỵ một dĩa bánh chuối hấp vàng ươm màu mật , chan nước cốt dừa , trên rắc mấy hạt đậu phộng đập dập .
- Cảm ơn bà Sáu , ngon quá bà Sáu .
Bà cười móm mém , quay về.
Bà Sáu quê đâu dưới miệt vườn Cái Bè. Khi còn trẻ bà lên Sài Gòn làm mướn . Không biết chuyện xưa sao , mà khi nhà chủ hồi hương để lại đất đai nhà cửa cho bà trông giữ . Lâu dần bà lấy chồng sinh con cũng không thấy ai trở về đòi, vậy là mặc nhiên bà có một khoảng đất lớn, con bà chia nhau ở hết, riêng bà Sáu ở trong một căn nhà sàn nhỏ chừng mười tám mét vuông .
Hồi trước vùng Bình Thạnh sông rạch còn nhiều lắm , những nhà sàn xìa ra sông, nhà vệ sinh cũng chỉ cái cầu cá như dưới quê. Mọi người thi nhau đổ rác xuống lâu dần cũng hết nhà sàn và cũng không còn sông rạch , mưa xuống, nước luẩn quẩn chảy không kịp ngập hết những con đường và cả khoảnh sân trước nhà Thuỵ.
Thuỵ về xóm ngụ khi bà Sáu cũng xấp xỉ bảy mươi. Bà ở bên hông cửa sổ nhà Thuỵ Buổi sáng Thuỵ thường ngồi uống cà phê, bà Sáu bước qua vịn tay đứng trò chuyện trên trời dưới đất.
Bà nói chưa bao giờ bà phải đi bệnh viện, cách chữa bệnh của bà cũng lạ, đau đầu thì bà cắt hai lát gừng dán vào thái dương , hai thái dương bà nâu như hai lát gừng sao cháy .
Có hôm bà kể, hồi đó tui bị lên nhọt ở chổ kín bà biết tui làm sao không...
Bà Sáu gọi tôi là bà như hai người bạn dù tôi mới hăm mấy tuổi.
Bà kể giọng tỉnh bơ
- Tui lấy viên gạch, bỏ nung trong bếp củi rồi ngồi lên hơ . Ngày nào cũng làm vậy ...Hà hà ... bà cười móm mém, nheo đôi mắt nhỏ lanh lợi, ...mà nó hết bà ơi, chứ tui có thuốc men gì đâu.
Thuỵ nghĩ ai cũng như bà chắc bác sĩ thất nghiệp hết.
- Bà Bảy , bà Bảy...
Có tiếng gọi nhỏ bên cửa sổ.
Dạ , bà Sáu gọi con?
Tui nói nè...
Bà rụt rè nhìn tôi
- Bà cho tui mượn hai trăm được hôn ,mai tui trả liền
-Dạ, không có chi, bà Sáu đợi con.
Tôi quay vô lấy tiền đưa bà. Bà Sáu cảm ơn rồi quày quả đi về.
Không biết bà Sáu cần tiền làm gì, nhưng thỉnh thoảng bà hỏi mượn và trả rất đúng lời hứa.
Bà có thằng cháu nội , đi đâu vài hôm lại về xin tiền bà. Cháu đích tôn mà.
Bài nhỏ người, ăn uống cũng khô khan, thịt kho tiêu sém nồi , ấm nước trà nhỏ xíu , chẳng phải như bây giờ người ta khuyên ăn rau, uống nước nhiều. Vậy mà không mấy khi nghe bà than bịnh . Thỉnh thoảng mới bị cảm gió. Bịnh nhìn bà Sáu tội lắm, bà ngồi lặng lẽ, hai chân co lên , tay ôm đầu gối mắt nhìn ra sân buồn buồn.
Chắc bà nhớ gì đó, thời con gái , hai người chồng? Thuỵ chợt nghĩ, không biết xưa bà có hạnh phúc không ta ? ...
Trong căn nhà nhỏ có cái bàn thờ của ông chồng trước đi Việt minh hy sinh đâu trong cứ. Nhờ vậy được phường xây cho cái nhà tình nghĩa thay căn nhà sàn cũ nát . Không biết ông chồng sau lính quốc gia ngồi chung trên tủ có ghen nhau không .
Ngày nào bà cũng đánh đề, đánh ghiền. Mười , mười lăm ngàn. Sáng sớm bà vịn cửa sổ hỏi hôm nay cô Bảy chiêm bao gì, Thuỵ kể lan man những giấc chiêm bao, vậy mà thỉnh thoảng bà Sáu cũng trúng vài chục, có vốn mai mua số tiếp.
Kể ra bà chỉ mua làm vui vậy , loanh quanh sống với mấy đồng trợ cấp vợ liệt sĩ, con cháu thỉnh thoảng cho chút đỉnh . Bà cũng không chưng diện hay đi chơi đâu cũng không xài gì nhiều mà . Nói chuyện cùng bà Sáu cũng vui, dù bà ít cười, nói cũng ít . Rảnh Thuỵ lại chạy qua chơi với bà..
Khi Thuỵ rời đi, nghe nói bà nhắc và hỏi thăm chừng hoài , lâu lâu ghé về xóm bà Sáu mừng lắm, bà Sáu nói lẫy,
- bà quên tui à bà Bảy ...
Bẵng đi thật lâu Thuỵ hay tin bà mất.
Bà Sáu rời thế gian rồi , khi đó Thuỵ ở xa không tiễn bà lần cuối được.
Nhớ về xóm cũ lại nhớ tiếng bà Sáu gọi
- Bà Bảy , bà Bảy...
Lại nhớ món bách chuối hấp nước cốt dừa, nhớ nồi thịt kho tiêu thơm phức bay qua cửa sổ...
Thương bà quá bà Sáu ơi...
Thiên Di 26. 12.2020 sổ hỏi hôm nay cô Bảy chiêm bao gì, Thuỵ kể lan man những giấc chiêm bao, vậy mà thỉnh thoảng bà Sáu cũng trúng vài chục, có vốn mai mua số tiếp.
Kể ra bà chỉ mua làm vui vậy , loanh quanh sống với mấy đồng trợ cấp vợ liệt sĩ, con cháu thỉnh thoảng cho chút đỉnh . Bà cũng không chưng diện hay đi chơi đâu cũng không xài gì nhiều mà . Nói chuyện cùng bà Sáu cũng vui, dù bà ít cười, nói cũng ít . Rảnh Thuỵ lại chạy qua chơi với bà..
Khi Thuỵ rời đi, nghe nói bà nhắc và hỏi thăm chừng hoài , lâu lâu ghé về xóm bà Sáu mừng lắm, bà Sáu nói lẫy,
- bà quên tui à bà Bảy ...
Bẵng đi thật lâu Thuỵ hay tin bà mất.
Bà Sáu rời thế gian rồi , khi đó Thuỵ ở xa không tiễn bà lần cuối được.
Nhớ về xóm cũ lại nhớ tiếng bà Sáu gọi
- Bà Bảy , bà Bảy...
Lại nhớ món bách chuối hấp nước cốt dừa, nhớ nồi thịt kho tiêu thơm phức bay qua cửa sổ...
Thương bà quá bà Sáu ơi...
Thiên Di 26. 12.2020
Tên Ngu tiền đưa bà. Bà Sáu cảm ơn rồi quày quả đi về.
Không biết bà Sáu cần tiền làm gì, nhưng thỉnh thoảng bà hỏi mượn và trả rất đúng lời hứa.
Bà có thằng cháu nội , đi đâu vài hôm lại về xin tiền bà. Cháu đích tôn mà.
Bài nhỏ người, ăn uống cũng khô khan, thịt kho tiêu sém nồi , ấm nước trà nhỏ xíu , chẳng phải như bây giờ người ta khuyên ăn rau, uống nước nhiều. Vậy mà không mấy khi nghe bà than bịnh . Thỉnh thoảng mới bị cảm gió. Bịnh nhìn bà Sáu tội lắm, bà ngồi lặng lẽ, hai chân co lên , tay ôm đầu gối mắt nhìn ra sân buồn buồn.
Chắc bà nhớ gì đó, thời con gái , hai người chồng? Thuỵ chợt nghĩ, không biết xưa bà có hạnh phúc không ta ? ...
Trong căn nhà nhỏ có cái bàn thờ của ông chồng trước đi Việt minh hy sinh đâu trong cứ. Nhờ vậy được phường xây cho cái nhà tình nghĩa thay căn nhà sàn cũ nát . Không biết ông chồng sau lính quốc gia ngồi chung trên tủ có ghen nhau không .
Ngày nào bà cũng đánh đề, đánh ghiền. Mười , mười lăm ngàn. Sáng sớm bà vịn cửa sổ hỏi hôm nay cô Bảy chiêm bao gì, Thuỵ kể lan man những giấc chiêm bao, vậy mà thỉnh thoảng bà Sáu cũng trúng vài chục, có vốn mai mua số tiếp.
Kể ra bà chỉ mua làm vui vậy , loanh quanh sống với mấy đồng trợ cấp vợ liệt sĩ, con cháu thỉnh thoảng cho chút đỉnh . Bà cũng không chưng diện hay đi chơi đâu cũng không xài gì nhiều mà . Nói chuyện cùng bà Sáu cũng vui, dù bà ít cười, nói cũng ít . Rảnh Thuỵ lại chạy qua chơi với bà..
Khi Thuỵ rời đi, nghe nói bà nhắc và hỏi thăm chừng hoài , lâu lâu ghé về xóm bà Sáu mừng lắm, bà Sáu nói lẫy,
- bà quên tui à bà Bảy ...
Bẵng đi thật lâu Thuỵ hay tin bà mất.
Bà Sáu rời thế gian rồi , khi đó Thuỵ ở xa không tiễn bà lần cuối được.
Nhớ về xóm cũ lại nhớ tiếng bà Sáu gọi
- Bà Bảy , bà Bảy...
Lại nhớ món bách chuối hấp nước cốt dừa, nhớ nồi thịt kho tiêu thơm phức bay qua cửa sổ...
Thương bà quá bà Sáu ơi...
Thiên Di 26. 12.2020
Tên Nguyễn Thị Hồng Thái chưng diện hay đi chơi đâu cũng không xài gì nhiều mà . Nói chuyện cùng bà Sáu cũng vui, dù bà ít cười, nói cũng ít . Rảnh Thuỵ lại chạy qua chơi với bà..
Khi Thuỵ rời đi, nghe nói bà nhắc và hỏi thăm chừng hoài , lâu lâu ghé về xóm bà Sáu mừng lắm, bà Sáu nói lẫy,
- bà quên tui à bà Bảy ...
Bẵng đi thật lâu Thuỵ hay tin bà mất.
Bà Sáu rời thế gian rồi , khi đó Thuỵ ở xa không tiễn bà lần cuối được.
Nhớ về xóm cũ lại nhớ tiếng bà Sáu gọi
- Bà Bảy , bà Bảy...
Lại nhớ món bách chuối hấp nước cốt dừa, nhớ nồi thịt kho tiêu thơm phức bay qua cửa sổ...
Thương bà quá bà Sáu ơi...
Thiên Di 26. 12.2020
Tên Nguyễn Thị Hồng Thái

Nhận xét
Đăng nhận xét