MƯA HOÀNG HÔN
MƯA HOÀNG HÔN Mưa hoàng hôn ngập lời cỏ khóc Dìm tháng tư mù mịt sóng đời Trời rót lệ vào trong biển đắng Xiết lòng tôi năm tháng đầy vơi Này mây trắng về đây mây hỡi Nán lại nghe chiều kể chuyện xưa Rằng có một người trai chớm mộng Bước vào đời hoài vọng say mê Ráng mây vàng đuổi theo cơn gió Triền cỏ xanh lưu luyến mắt ai Để ngẩn ngơ hoa may nỗi nhớ Vấn vương tơ, quấn quýt hương say... Rồi thời gian thẳm sâu hun hút Đưa tiễn nhau hai cõi mở ra Biển trắng xoá đáy sâu khép lại Ôm vào lòng một giấc mơ hoa Vẫn cơn đau mối tình thơ dại Miền nhớ thương lau lách bạc đầu Vẫn quặn đau những ngày nắng quái Hát lời ru ngày ấy... giờ đâu... Kìa bão giông chưa thôi gào thét Rêu phong từng nhật nguyệt run run Vẳng vẳng tiếng than dài lòng đá Trời tháng tư mưa lệ rưng rưng Những con đường lặng đi không nói Trong bời bời hoa phủ tuyết sương Trong thăm thẳm bước chân của gió Dấu hư vô cả ...một mùa hương... Thiên Di 23/4