NHỮNG ĐÔI MẮT
NHỮNG ĐÔI MẮT...
Những suối nước mắt chảy giữa mùa xuân
Mùa Xuân của nắng hồng và cỏ biếc
Rưng rưng niềm thương tiếc
Rưng rưng nhớ cánh đồng vàng
Nước mắt thấm vào đất mặn chát không tan
Những đứa trẻ nhìn qua khung cửa mắt tròn xoe ngơ ngác
Đường phố vắng tênh
Dưới ánh trăng xanh
con cua đồng bò ngang qua cọng cỏ gầy
lũ cá khóc đỏ hoe tròng mắt
Ruộng phơi những rảnh nứt
Dòng sông nuốt tiếng thở dài.
Mùa Xuân đi qua...
Những hình hài trở về với cát bụi ngủ say
Mặc thế gian trụi trần
Mặc thế gian đua tranh
Mùa Xuân đi qua
Ngẩn ngơ thèm thấy nụ cười bị che sau lớp vải
Hơi thở thơm tho
hơi thở nhẹ nhàng của sự sống
Phập phồng sợ hãi
Người tự nhốt mình. Lo âu
Thế giới không còn ranh giới của nghèo giàu
Khi đứng trước tử thần dịch bệnh
Không phân chia màu da, sắc tộc
Chung hiểm nguy trước hoạ diệt vong
Hãy nán lại Xuân ơi
Hãy dâng dòng suối lệ đang chảy quanh tôi
Cuốn mang theo mầm tai ương dịch bệnh
Cuốn mang theo tang thương về miền đất lạnh
Gõ lại thanh âm reo hát với gió ngàn
Bản hoan ca cùng nhân gian bước qua khổ nạn chia tan
Bản hoan ca hát trên đồng lúa vàng hương mật
Ôi! đôi mắt đẫm lệ của mùa Xuân
Thiên Di viết cho mùa đại dịch...
Những suối nước mắt chảy giữa mùa xuân
Mùa Xuân của nắng hồng và cỏ biếc
Rưng rưng niềm thương tiếc
Rưng rưng nhớ cánh đồng vàng
Nước mắt thấm vào đất mặn chát không tan
Những đứa trẻ nhìn qua khung cửa mắt tròn xoe ngơ ngác
Đường phố vắng tênh
Dưới ánh trăng xanh
con cua đồng bò ngang qua cọng cỏ gầy
lũ cá khóc đỏ hoe tròng mắt
Ruộng phơi những rảnh nứt
Dòng sông nuốt tiếng thở dài.
Mùa Xuân đi qua...
Những hình hài trở về với cát bụi ngủ say
Mặc thế gian trụi trần
Mặc thế gian đua tranh
Mùa Xuân đi qua
Ngẩn ngơ thèm thấy nụ cười bị che sau lớp vải
Hơi thở thơm tho
hơi thở nhẹ nhàng của sự sống
Phập phồng sợ hãi
Người tự nhốt mình. Lo âu
Thế giới không còn ranh giới của nghèo giàu
Khi đứng trước tử thần dịch bệnh
Không phân chia màu da, sắc tộc
Chung hiểm nguy trước hoạ diệt vong
Hãy nán lại Xuân ơi
Hãy dâng dòng suối lệ đang chảy quanh tôi
Cuốn mang theo mầm tai ương dịch bệnh
Cuốn mang theo tang thương về miền đất lạnh
Gõ lại thanh âm reo hát với gió ngàn
Bản hoan ca cùng nhân gian bước qua khổ nạn chia tan
Bản hoan ca hát trên đồng lúa vàng hương mật
Ôi! đôi mắt đẫm lệ của mùa Xuân
Thiên Di viết cho mùa đại dịch
Những suối nước mắt chảy giữa mùa xuân
Mùa Xuân của nắng hồng và cỏ biếc
Rưng rưng niềm thương tiếc
Rưng rưng nhớ cánh đồng vàng
Nước mắt thấm vào đất mặn chát không tan
Những đứa trẻ nhìn qua khung cửa mắt tròn xoe ngơ ngác
Đường phố vắng tênh
Dưới ánh trăng xanh
con cua đồng bò ngang qua cọng cỏ gầy
lũ cá khóc đỏ hoe tròng mắt
Ruộng phơi những rảnh nứt
Dòng sông nuốt tiếng thở dài.
Mùa Xuân đi qua...
Những hình hài trở về với cát bụi ngủ say
Mặc thế gian trụi trần
Mặc thế gian đua tranh
Mùa Xuân đi qua
Ngẩn ngơ thèm thấy nụ cười bị che sau lớp vải
Hơi thở thơm tho
hơi thở nhẹ nhàng của sự sống
Phập phồng sợ hãi
Người tự nhốt mình. Lo âu
Thế giới không còn ranh giới của nghèo giàu
Khi đứng trước tử thần dịch bệnh
Không phân chia màu da, sắc tộc
Chung hiểm nguy trước hoạ diệt vong
Hãy nán lại Xuân ơi
Hãy dâng dòng suối lệ đang chảy quanh tôi
Cuốn mang theo mầm tai ương dịch bệnh
Cuốn mang theo tang thương về miền đất lạnh
Gõ lại thanh âm reo hát với gió ngàn
Bản hoan ca cùng nhân gian bước qua khổ nạn chia tan
Bản hoan ca hát trên đồng lúa vàng hương mật
Ôi! đôi mắt đẫm lệ của mùa Xuân
Thiên Di viết cho mùa đại dịch...
Những suối nước mắt chảy giữa mùa xuân
Mùa Xuân của nắng hồng và cỏ biếc
Rưng rưng niềm thương tiếc
Rưng rưng nhớ cánh đồng vàng
Nước mắt thấm vào đất mặn chát không tan
Những đứa trẻ nhìn qua khung cửa mắt tròn xoe ngơ ngác
Đường phố vắng tênh
Dưới ánh trăng xanh
con cua đồng bò ngang qua cọng cỏ gầy
lũ cá khóc đỏ hoe tròng mắt
Ruộng phơi những rảnh nứt
Dòng sông nuốt tiếng thở dài.
Mùa Xuân đi qua...
Những hình hài trở về với cát bụi ngủ say
Mặc thế gian trụi trần
Mặc thế gian đua tranh
Mùa Xuân đi qua
Ngẩn ngơ thèm thấy nụ cười bị che sau lớp vải
Hơi thở thơm tho
hơi thở nhẹ nhàng của sự sống
Phập phồng sợ hãi
Người tự nhốt mình. Lo âu
Thế giới không còn ranh giới của nghèo giàu
Khi đứng trước tử thần dịch bệnh
Không phân chia màu da, sắc tộc
Chung hiểm nguy trước hoạ diệt vong
Hãy nán lại Xuân ơi
Hãy dâng dòng suối lệ đang chảy quanh tôi
Cuốn mang theo mầm tai ương dịch bệnh
Cuốn mang theo tang thương về miền đất lạnh
Gõ lại thanh âm reo hát với gió ngàn
Bản hoan ca cùng nhân gian bước qua khổ nạn chia tan
Bản hoan ca hát trên đồng lúa vàng hương mật
Ôi! đôi mắt đẫm lệ của mùa Xuân
Thiên Di viết cho mùa đại dịch

Nhận xét
Đăng nhận xét