DÙ MAI CHỚP BỂ MƯA NGUỒN
DÙ MAI CHỚP BỂ MƯA NGUỒN...
Gói thư xanh, trả cho người
Lau dòng dư lệ, bỏ lời thệ xưa
Thế rồi ngày tháng thoi đưa
Bốn mùa nhẹ gót, gió mưa mặc lòng
Sớm mai ra đón nắng trong
Hoàng hôn trải lụa, thong dong vườn đào
Theo dòng trăng muộn thanh tao
Ngỡ như hái cả trời sao đem về...
Trăng xưa, bến cũ, hoa kề
Hạc vàng trở lại, tứ bề vàng chan
Vẳng nghe thánh thót tiếng đàn
Thương ai mượn phím thả ngàn tâm tư
Lòng người, ai chẳng ước mơ
Tim ai không xót khi hờ hững nhau
Trăng còn sương lệ u sầu
Nắng còn buồn nhạt nào đâu chỉ mình
Đầu cành vắt dải lụa thanh
Quỳnh hoa tắm bóng trăng xanh ngọc ngà
Chốn này vắng khách lại, qua
Chốn này chỉ có cỏ hoa, bướm hồng...
Bốn mùa Xuân, hạ, thu, đông
Bốn mùa một góc thư phòng đơn sơ
Ta đem chuốt ngọc vào thơ
Ngâm lên niệm khúc tương tư thuở nào
Dậy mùi hương đất ngọt ngào
Thảo thơm lưu lại tay trao nụ hồng
Cung thanh thánh thót tơ đồng
Cung trầm ru vọng tấc lòng say mê
Khi nắng sớm, khi trăng khuya
Lòng đêm thăm thẳm dầm dề cỏ sương
Cất vào tim, chút tơ vương
Chắt chiu mật ngọt yêu thương tặng người
Dù mai trăng ngủ sau đồi
Dù mai nắng tắt cuộc đời vắng tênh
Duyên tình cạn kiệt cũng đành
Suối thơ vẫn chảy trong ngần thơ ơi!
Thiên Di 23


Nhận xét
Đăng nhận xét