Vì Xưa Trăng Rụng Xuống Cầu

Vì Xưa Trăng Rụng Xuống Cầu

Tạ từ người, bước sang ngang
Là thôi khép cửa địa đàng từ đây
Thềm trăng non, thuở vàng mây
Trái tương tư trĩu nhành cây vườn sầu

Đêm nao: “Trăng rụng xuống cầu... “*
Chừ ai ngồi vớt  trăng sầu vỡ đôi
Hoa tàn, rượu cạn, mơ thôi
Mắt thu vội khép, tuyết rơi não lòng

Từ ai áo tím thay hồng
Có trăm phiến mộng rụng dòng trăng khuya
Trúc mai hờ hững đi về
Mắt xanh nhỏ giọt lưu ly ngậm ngùi

Từ ngày mây nước chia phôi
Rừng ngàn hiu hắt núi đồi lặng im
Trăng từ thuở đó làm thinh
Treo ngang nhành liễu trong ngần ngọc sương

Hẹn cùng ai, chén quỳnh tương?
Gió rơi niềm đắng, đá dường cũng đau
Thiên thư dấu mối tơ sầu
Quên lời phong nguyệt, quên câu thệ nguyền
Lầu vàng vắng tiếng chim quyên
gió mưa đổ mãi bên thềm canh thâu

Nhớ khi trăng rụng xuống cầu...

Thiên Di
* (Mượn câu của HTT)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hôm nay nhớ anh

249 SÂN GA

66 , Hạt Nắng