293 ,NHỚ MỘT NGƯỜI
NHỚ MỘT NGƯỜI
(ThiênDi viết tặng anh Thanh Phan nhân nghe câu chuyện xưa)
Giáo đường chiều vọng chuông ngân
Nhớ sao nhớ quá, buồn mênh mông buồn
Trăng gầy thuở ấy non non
Cầm tay chưa dám, nụ hôn chưa từng
Ngày ngày theo nhỏ bâng khuâng
Giáo đường hai đứa rưng rưng nguyện cầu...
Bây chừ tình ấy về đâu?
Đường không xa lắm, sao sầu chia xa?
Làm sao nhỏ hiểu dùm ta
Phận nghèo đâu dám mơ hoa rượu hồng
Thương yêu anh để trong lòng
Đời bao cay đắng, hồn đong lệ tràn
Chuông chiều đổ, nhớ Phủ Cam
Dường như lời Phụng vọng ngàn ngày xưa
Tiếng em nhỏ nhẹ dạ thưa:
"Anh ơi! Dị lắm, bưa bưa họ cười..."
Buồn ơi! là mộng, mộng thôi!
Gã nghèo bán sách buông trôi tình hồng
Ngày nhìn nàng bỏ sang sông
Trách mình số kiếp long đong mất nàng
Giáo đường còn đó Phủ Cam
Hỏi nàng ra ngắm trăng vàng... nhớ anh?
Thương ai, duyên phận mong manh
Sông Hương mù trắng, kinh thành còn em?
Mấy mươi thu, làm sao quên
Tình anh ấp ủ đêm đêm nguyện cầu
SG 07/10/17
(ThiênDi viết tặng anh Thanh Phan nhân nghe câu chuyện xưa)
Giáo đường chiều vọng chuông ngân
Nhớ sao nhớ quá, buồn mênh mông buồn
Trăng gầy thuở ấy non non
Cầm tay chưa dám, nụ hôn chưa từng
Ngày ngày theo nhỏ bâng khuâng
Giáo đường hai đứa rưng rưng nguyện cầu...
Bây chừ tình ấy về đâu?
Đường không xa lắm, sao sầu chia xa?
Làm sao nhỏ hiểu dùm ta
Phận nghèo đâu dám mơ hoa rượu hồng
Thương yêu anh để trong lòng
Đời bao cay đắng, hồn đong lệ tràn
Chuông chiều đổ, nhớ Phủ Cam
Dường như lời Phụng vọng ngàn ngày xưa
Tiếng em nhỏ nhẹ dạ thưa:
"Anh ơi! Dị lắm, bưa bưa họ cười..."
Buồn ơi! là mộng, mộng thôi!
Gã nghèo bán sách buông trôi tình hồng
Ngày nhìn nàng bỏ sang sông
Trách mình số kiếp long đong mất nàng
Giáo đường còn đó Phủ Cam
Hỏi nàng ra ngắm trăng vàng... nhớ anh?
Thương ai, duyên phận mong manh
Sông Hương mù trắng, kinh thành còn em?
Mấy mươi thu, làm sao quên
Tình anh ấp ủ đêm đêm nguyện cầu
SG 07/10/17
Nhận xét
Đăng nhận xét