247 Đêm Trắng
Đêm Trắng
Hỏi đêm trắng giọt sầu nào gõ nhịp
Phiến lá gầy run rẩy cuối hiên mưa
Giấc xanh xao hoài vọng những mùa xưa
Mãi phai dần ước mơ hồng năm tháng
Trong đêm vắng mơ hồ ta loạng choạng
Nương bóng mình day dứt nỗi niềm đau
Làm sao lau cho khô hết lệ ngâu
Hun hút gió thở than sầu ngăn cách
Đêm cố quận trắng đêm phà hơi lạnh
Con thạch sùng tắc lưởi vách tường đông
Trăng luồn qua song cửa ghé cô phòng
Gối xê lệch hững hờ hương trầm nhạt
Mơ mai ấm chim trời về ca hát
Hạc cầm rung thánh thót khúc giao mùa
Muôn phiến sầu theo sông lạnh trôi xa
Mầu tim đỏ hóa một rừng lá đỏ
Đêm ngồi lặng nghe lòng mình sóng vỗ
Nhịp đời dâng phố nhỏ tiếng ngày khua
Dìu dịu hương hư ảo bóng nguời xưa
Dường hừng đông lưa thưa vài tia nắng
Ta bước ra tinh sương chân trời rạng
Có nỗi buồn hóa khói trắng như mây...
Hỏi đêm trắng giọt sầu nào gõ nhịp
Phiến lá gầy run rẩy cuối hiên mưa
Giấc xanh xao hoài vọng những mùa xưa
Mãi phai dần ước mơ hồng năm tháng
Trong đêm vắng mơ hồ ta loạng choạng
Nương bóng mình day dứt nỗi niềm đau
Làm sao lau cho khô hết lệ ngâu
Hun hút gió thở than sầu ngăn cách
Đêm cố quận trắng đêm phà hơi lạnh
Con thạch sùng tắc lưởi vách tường đông
Trăng luồn qua song cửa ghé cô phòng
Gối xê lệch hững hờ hương trầm nhạt
Mơ mai ấm chim trời về ca hát
Hạc cầm rung thánh thót khúc giao mùa
Muôn phiến sầu theo sông lạnh trôi xa
Mầu tim đỏ hóa một rừng lá đỏ
Đêm ngồi lặng nghe lòng mình sóng vỗ
Nhịp đời dâng phố nhỏ tiếng ngày khua
Dìu dịu hương hư ảo bóng nguời xưa
Dường hừng đông lưa thưa vài tia nắng
Ta bước ra tinh sương chân trời rạng
Có nỗi buồn hóa khói trắng như mây...
Nhận xét
Đăng nhận xét