216 Chiều Thu

Chiều Thu

Người ơi chiều nắng tàn rồi
Lối thu cô quạnh , lá rơi úa vàng

Mù sương đẫm ướt không gian
Mây mờ che  ánh trăng vàng lẻ loi

Còn ai đợi cuối chân trời
Đêm đêm giọt lệ vương rơi má hồng

Chờ người, thuyền gác bến sông
Xuân thì  lỡ dỡ,  rượu nồng chuốc say

Thu vàng nắng lụa trên tay
Sao đành lòng chén đắng cay, lạnh lùng

Người đi có nhớ tình chung
Ta buồn số kiếp không cùng gối chăn

*Bài xướng anh Nguyễn Văn Sinh

RỒI ĐỜI CŨNG QUÊN

Ta đi về phía xa xăm
Đời chia trăm ngã đôi chân mịt mù
Buồn như ngọn gió tàn thu
Thổi ta lặng lẽ suốt từ trăm năm

Cỏ sương lấp một căn phần
Còn ta bạc áo phong trần mà đi
Bỏ quên mớ tuổi xuân thì
Đánh rơi nửa mãnh tình si dọc đường

Đất trời rồi cũng vô phương
Ta đâu có chốn mà nương thân đời
Về đây như bóng cuội ngồi
Chờ trăng đã khuất chờ thời không may

Chờ ta qua hết kiếp này
Gửi cho người những tháng ngày còn không
Một phương trời giữa mênh mông
Trắng mây bay cõi phiêu bồng đời quên

SG 11/8/18

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hôm nay nhớ anh

249 SÂN GA

66 , Hạt Nắng