177, Lòng Đêm Mưa Đổ
Lòng Đêm Mưa Đổ
Hương mùa cũ từ độ người xa vắng
Bỗng quay về nhẹ siết lấy hồn ta
Thoáng xanh xao kỷ niệm đẹp đã xa
Niềm nuốt tiếc dâng đầy trong đêm lắng
Trăng soi bóng, trên mặt gương phẳng lặng
Những mảnh vàng rơi tận đáy hồ xanh
Trăng như ta, ngỡ giữ được tình trần
Phút lung linh cũng chỉ là hư ảo
Có những lúc quay cuồng đầy giông bão
Có những khi biển đắng vỗ bờ đau
Có những ngày gió hát vọng ngàn lau
Lời buồn thả loang đầu ghềnh cuối bãi
Hỏi dương thế có gì là mãi mãi
Mặt trời vàng lịm chết buổi hoàng hôn
Lời nguyện cầu ướt đẫm bóng trăng sương
Bao niềm tin thời gian dần vỡ nát
Con dã tràng xây lâu đài trên cát
Tiếng chim buồn day dứt vọng trời khuya
Cứa tim đau muôn hoài niệm cũ xưa
Lòng đêm vắng, nghe nghiêng trời mưa đổ...
Sài Gòn 14/7/2019
Hương mùa cũ từ độ người xa vắng
Bỗng quay về nhẹ siết lấy hồn ta
Thoáng xanh xao kỷ niệm đẹp đã xa
Niềm nuốt tiếc dâng đầy trong đêm lắng
Trăng soi bóng, trên mặt gương phẳng lặng
Những mảnh vàng rơi tận đáy hồ xanh
Trăng như ta, ngỡ giữ được tình trần
Phút lung linh cũng chỉ là hư ảo
Có những lúc quay cuồng đầy giông bão
Có những khi biển đắng vỗ bờ đau
Có những ngày gió hát vọng ngàn lau
Lời buồn thả loang đầu ghềnh cuối bãi
Hỏi dương thế có gì là mãi mãi
Mặt trời vàng lịm chết buổi hoàng hôn
Lời nguyện cầu ướt đẫm bóng trăng sương
Bao niềm tin thời gian dần vỡ nát
Con dã tràng xây lâu đài trên cát
Tiếng chim buồn day dứt vọng trời khuya
Cứa tim đau muôn hoài niệm cũ xưa
Lòng đêm vắng, nghe nghiêng trời mưa đổ...
Sài Gòn 14/7/2019

Nhận xét
Đăng nhận xét