MỘNG CẢNH
MỘNG CẢNH ta lạc trong mộng cảnh Ngỡ đời là áng thơ Con tim sầu hiu quạnh Ngồi vẽ một trời mơ Quay nhìn sau...nhìn trước ... Ôi thời gian vó câu Cõi đời là quán trọ Buồn vui thoáng phù du Ước mong mềm như lụa Quỳnh hoa đợi tròn trăng Đêm bừng lên tia sáng Phút làm ánh sao băng... Ngày qua ngày nhẩm đếm Được, mất ... xót hư hao... Hỏi khi ngày khánh tận Còn chút gì mang theo? Sầu ta nay chín rụng Hứng chi trái ưu phiền? Thước nào đo trời đất Rửa sao hết điêu linh ... Ta lạc chân mộng cảnh Vàng son tô mặt người Ngửa đầu ta cười, khóc Mưa ướt mãi hiên đời... Thiên Di 21. 5. 2020